Anh chan
Mình chưa bao giờ viết về con. Không rõ tại sao. Phần lớn là vì không có thời gian. Phần nhỏ là vì yêu thương quá lớn không ngôn từ nào có thể diễn tả được. Với 1 đứa không lắm chữ nhưng lại cực kỳ trân trọng câu chữ và cách dùng từ như mình, để nói lên hết tâm can thì phải bỏ nhiều sức lực và đào sâu suy nghĩ.
Nhưng thôi, cứ bắt đầu đã nhé. Mình đâu đã là nhà văn. Đâu cần cứ cầm bút lên là phải phác thảo ra một kiệt tác nghệ thuật. Dù làm vậy là hơi trái ý với nàng thơ trong mình, nhưng lần này mình sẽ chỉ chép lại cảm xúc thật diễn ra trong đầu và không cố gắng cắt gọt, trau chuốt, nhào nặn kiến tạo chiều sâu như mình vẫn hay ép khuôn văn của mình nữa. Chỉ về con thôi.
12/16/2019
Anh chan. Hai tuổi. Con xinh xắn, dễ thương. Con múa hát vui vẻ suốt ngày. Cái miệng tròn môi cong lúc nào cũng líu lo bên bố mẹ. Ấy thế mà không vừa lòng là đôi mắt to tròn lấp lánh kia sẽ trào chực nước mắt, hạt nào hạt ấy to như hạt ngô rơi xuống trong veo xao xuyến lòng hai thân phụ con. Con khóc đấy, con mếu con làm nũng, rồi con lại cười toe toét đáng yêu như chú mèo con. Bố mẹ yêu con không kể xiết. Mỗi ngày qua đi là một ngày con học được bao điều mới, ngắm con trưởng thành giống như đọc ké một trang sách mà ai đó giở hộ. Có lúc thấy lật giở nhanh quá, muốn ngưng lại chốc lát, muốn quay lại trang trước kia, muốn tần ngần thêm tí chút ở trang này, mà sao thấy khó quá.
Con bây giờ nói hai thứ tiếng. Bộ não con người thật thần kỳ. Trong cái đầu nhỏ xinh kia là cả nền tảng ngôn ngữ đang dầy lên hàng ngày từ hai dân tộc vốn cách xa nhau cả về địa lý và văn hoá, nay bỗng khoảng cách đó gần lại và bé xíu xiu như khoảng cách giữa đôi môi bé bỏng của cô bé hai tuổi Anh chan. Con hát tiếng Nhật, rồi chêm tiếng Việt vào. Con nghe bố mẹ hỏi tiếng Việt, rồi trả lời lại thứ tiếng nửa Việt nửa Nhật đặc trưng của con, vừa lí lắc đáng yêu vừa khiến bố mẹ ngạc nhiên thích thú vì sự thực dụng trong cách dùng từ biến hoá ngôn ngữ của mình. Mẹ còn đang nung nấu muốn cho con học thêm tiếng Anh nữa, và cười thầm khi nghĩ đến cảnh cô bé đáng yêu trộn lẫn 3 thứ tiếng như mẹ ngoáy bột làm bánh hay bố ngoáy trứng tráng trứng cho con ăn vậy. Dù ít dù nhiều mẹ hiểu điều này sẽ nhào nặn nên con người và tính cách con, một bản thể duy nhất và độc đáo, mong rằng con một ngày nào đó khi lớn khôn hơn sẽ nhận ra bản sắc của mình và yêu mến trân trọng nó như mẹ đang hàng ngày gìn giữ vun vén sự vẹn toàn và kì diệu của ngôn ngữ cho con. Ngôn ngữ là chìa khoá cho mọi cánh cửa trong cuộc đời này. Con càng có nhiều chìa khoá, và chìa khoá được mài dũa cẩn thận thì con sẽ càng mở được nhiều cánh cửa một cánh nhẹ nhàng, đến được nhiều chân trời mới mà con mong ước. Mẹ hi vọng con yêu của mẹ con bay cao bay xa hơn cả ước mơ của bố mẹ.
Con rất ngoan. Con tự lập một nửa. Ấy là vì khi đi học con rất biết vâng lời cô, hoà đồng với bạn bè. Con trộm vía ăn ngoan ngủ tốt. Ăn cùng các bạn trong môi trường tập thể từ bé khiến con có skill ăn nhanh, ăn xong giơ tay xin thêm nữa ngay khi miệng còn ngốn ngấu. Yêu lắm. Tính con cẩn thận hơn chúng bạn. Mẹ để ý thấy em bé của mẹ đi lại nhẹ nhàng, biết dừng lại quan sát, biết chủ động phòng thủ rất ngây ngô nhưng hợp lý. Thỉnh thoảng con ngã, trộm vía đáp xuống thường nhẹ nhàng, vừa ngã xong con liền báo cáo luôn “Daijobu”, con không sao đâu, giọng mếu máo nửa tự trấn an mình nửa trấn an bố mẹ.
Còn con ở nhà thì đích thị là một cô bé nhõng nhẽo. Con thích được bố mẹ chăm bẵm. Con thích được bố xúc cơm, mẹ bón thịt cá. Con không vừa lòng là phải khóc thật to, lấy hết được sự chú ý của bố mẹ. Bố mẹ dỗ dành xong vẫn phải kể lại là “Anh chan khóc” đấy, để bố mẹ thương. Sao mà không thương cho được cái cô bé đáng yêu của bố mẹ!